Chỉ là khi Vệ Uyên tuần tra đến nhà đá, ngoài ý muốn nhìn thấy trong nhà vẫn sáng đèn, Hứa Văn Vũ đang cúi đầu viết lách hăng say.
Vệ Uyên có chút kỳ lạ, tên này chẳng phải đã viết xong phần của ngày hôm nay rồi sao? Sao còn viết? Hắn liền đi vào nhà hỏi han, Hứa Văn Vũ liền nói mỗi ngày ba vạn chữ thực sự quá gian nan, nhân lúc hôm nay trạng thái tốt chi bằng thức đêm viết thêm một chút, ngày mai có thể thoải mái hơn, không đến mức căng thẳng như vậy.
Vệ Uyên cũng thấy rất có lý, ta vốn không muốn ép Hứa Văn Vũ đến mức này, nhưng hiện tại việc này đã do Bảo Vân phụ trách, vậy Vệ Uyên cũng không tiện can thiệp, còn hiệu quả tốt hay xấu, cứ quan sát mấy ngày rồi nói.
Vệ Uyên rời khỏi nhà đá, suy nghĩ một lát, liền đến doanh địa tu sĩ lấy một bát cháo thịt nấu bằng Lương Mễ, mang đến cho Hứa Văn Vũ. Hắn rèn thể có hạn, thức đêm chiến đấu, hẳn là sẽ đói.